Tuesday, February 23, 2010
Lunar New Year Holiday
We also made a trip to Nha Trang, a beach town 4 hours by bus north east of Dalat, with two students. It was an amazing time of bonding and enjoying the beauty of our Father's creation. Caleb enjoyed for the first time taking a dip in the ocean where the water is actually warm. And I got promoted to be a mom of three when locals asked if Caleb and the two students were all our kids.
I am also including here some random shots taken in Nha Trang that I thought were interesting, including the speaker connected to the power lines for public announcements. At certain times during the day, you will be listening to broadcast by the government. Strangely we don't have any in Dalat.
Monday, February 15, 2010
Sunday, February 14, 2010
Năm Canh Dần
Trước hết, tui xin chúc bạn một năm mới dồi dào sức khoẻ và sống lâu trăm tuổi. Cái lời chúc này hơi dỏm một chút, xin bạn thông cảm vì đây là lời chúc di nhứt (duy nhất) mà tui đã học thuộc lòng từ nhỏ để được lì xì. Còn nếu bạn thích lời chúc màu mè và có văn chương hơn thì chắc tui phải lên mạng chơm vài câu.
Một năm mình cũng ráng viết tiếng Việt một lần cho đở quên, chịu khó lôi móc mấy từ nằm ở góc kẹt đen tối bỏ hoang mà mấy chục năm nay mình không rớ (đụng) tới. Hơi đau khổ (nhức cái đầu) một tí, nhưng đây cũng là một vài giây phút để mình "trở về nguồn cội" nhân dịp Tết (ta).
Năm nay mình ăn Tết ở Đà Lạt. Nói hai chữ "ăn Tết" chứ thiệt ra mình cũng không có ăn Tết. Đâu có dọn dẹp nhà cửa, lau bàn thờ, rước Ông Táo, đi thăm mồ mả, bà con họ hàng, đi chợ mua sắm, cúng tụng, thăm viếng chúc Tết ai, và cũng không ăn nhậu cờ bạc gì hết. Mình chỉ có mặt ở đây trong mấy ngày Tết thôi. Vài sinh viên có đến thăm và tặng 4 cái bánh chưng, một cái bánh tét, 2 hủ dưa món, và mứt thành ra mình không cần mua món gì hết. À quên, mình có mua cho thằng Vinh một bộ áo dài và khăn đóng màu xanh cho nó mặc chơi cho vui. Mai là Chủ Nhật và cũng là mùng một Tết, nó sẽ mặc đồ đó đi nhà thờ.
Năm mới sắp đến thì mình nhớ lại năm vừa qua. Để coi có chuyện gì đáng kể cho bà con thiên hạ nghe chơi cho vui không nha. Tuần rồi mình có ở Sài Gòn 6 ngày, trưa nào cũng đi ăn ở Khu Ăn Uống ở trong Diamond Plaza hay Parkson vì ở ngoài nóng quá Vinh chịu không nỗi. Ăn ở đây thoải mái vì có máy lạnh và có nhiều quán bán đồ ăn khác nhau cho mình tha hồ lựa chọn. Mình ngồi đó vừa ăn vừa quan sát xung quanh, thấy khu ăn uống này vừa sạch sẽ vừa phục vụ khách hàng chu đáo. So với khu ăn uống ở Grand Century San Jose, khu này sạch sẽ và hiện đại hơn. Và so với 30 năm về trước, khi dân Sài Gòn ai cũng đói và không có miếng cơm ăn, không được mua được bán, bây giờ thì đồ ăn thừa thãi dư dật, muốn ăn gì cũng có. Nghĩ lại thì thời đó cũng như là một cơn ác mộng. Nhưng khi mình nhìn xa hơn, ra khỏi Plaza và để ý những bà già gánh đồ bán dạo, Sài Gòn bây giờ có thật sự phồn vinh không hay là chỉ giả tạo và ở bề ngoài thôi?
Dù sao Sài Gòn hồi xưa vẫn đẹp hơn Sài Gòn bây giờ. Tui nghe nói Đà Lạt cũng vậy...
Wednesday, February 10, 2010
Time in HCMC
We got back to Dalat last night and enjoy once again the quietness after spending a few days in the most crowded place in VN. The city continues to amaze me (and my dad) with the number of motorbikes and cables/wires on street poles as shown. Andy took us to the zoo he visited as a child. Caleb got to feed the elephants sugar cane and pose in front of iguanas. I also got to see dragon fruits on the plant for the first time.
Saturday, February 6, 2010
Time with Mom and Dad
My mom and dad spent 8 days in Vietnam (4 in Dalat and 4 in HCMC) visiting us before our conference in Thailand. We are thankful for the wonderful time we had even though it rained 3 out of 4 days in Dalat while they were there and Caleb was sick half the time. I am so glad they were safe and enjoyed the trip. Here's my folks walking in the rain while I showed them the market where I shop, having local treats out and at our home, riding the horse carriage around the lake on the last day in Dalat when the sun finally came out, and enjoying a meal with two of our students. Ho Chi Minh City on the other hand was very warm. And we did make it to Pho 2000 where President Clinton ate in the year 2000.
Friday, February 5, 2010
ATC
Indeed, the joy we have is unspeakable!
Here are a couple pictures of some of Team Vietnam in our ao dai and Team Haiphong past and present.
And one highlight of the week was we ran into an old friend from home whom we hadn't seen for five years right at a food court on the only evening that we ate out. He was with another team there for a short-term medical visit. It was an amazing appointment from above!